Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Phan_22
Nhóm giống cái mang hoa quả ngày hôm qua hái về ngâm trong nước, sau đó tựa vào dưới tàng cây tiếp tục đan áo. Hoạt động này trở thành trò tiêu khiển mà bọn họ thích nhất, thậm chí có giống cái còn nghiên cứu ra các cách đan áo khác nhau, thu hút những giống cái tụ tập lại nhìn.
Đến khi thái dương bắt đầu hạ sơn, nhóm giống đực mới lười biếng đi ra khỏi con kênh, vẫy vẫy bọt nước trên người, uống một chút canh được nấu sẵn, mới bắt đầu lập nhóm đi săn thú. Đợi cho thái dương hoàn toàn lặn xuống, thời điểm thiên địa một mảnh tối đen rồi trở về, trực tiếp ở bên cạnh con kênh sử lý con mồi, thu hút một đám cá nhỏ chuyển động vây quanh. Vài thứ kia đối với bọn nó là thức ăn tốt nhất.
Trời quá nóng, không ai nguyện ý ở trong phòng nấu cơm, trên quảng trường cháy lên vài bếp lửa, nướng các loại thịt phì nộn. Các giống cái rửa sạch rau ăn lấy về từ ngoài vườn rau, bọc lấy miếng thịt ngậy mỡ ở bên trong, ăn thực sung sướng.
Theo từ lúc bụng của các giống cái càng ngày càng lớn, không khí trong bộ lạc lại càng vui sướng, thẳng đến vài tiểu ao nhi kia phía trước phía sau lần lượt xuất thế, cảm xúc sung sướng đến tột cùng.
Ban đêm, Lôi Thiết Nhĩ ngủ không yên, cầm lấy tay Bạch Hạo nói: “Ngươi biết không? Đây là lần đầu tiên trong bộ lạc có nhiều hài tử nhất; Ngươi biết không? Đã lâu trong bộ lạc không có nhiều như vậy tân bảo bảo được sinh ra; Ngươi không biết…… Ta quả thực rất cao hứng, ta vẫn nghĩ đến bộ lạc ở trong tay chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp như thế nào, liền nhịn không được muốn khóc……” Nói xong, hán tử đen xì như núi này liền thật sự ô ô khóc lên, đem Bạch Hạo hoảng sợ, vội vàng vừa hống vừa khuyên, hồi lâu mới ngừng lại dòng lệ to như bánh bao này a.
“Ta chỉ cảm thấy, bản thân rất hạnh phúc.” Lôi Thiết Nhĩ cũng không sợ nóng, đem Bạch Hạo ôm vào trong ngực, không ngừng nỉ non: “Rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức ta cảm thấy có chút sợ hãi…… Vì sao ? Vì sao……” Dần dần, hán tử nhìn như kiên cường kỳ thật rất yếu ớt này liền ngủ.
Bạch Hạo thở dài, thoát khỏi ôm ấp của y, thật sự là quá nóng. Hắn nhìn Lôi Thiết Nhĩ bởi vì ngủ mà khuôn mặt mang chút tính khí trẻ con, trong lòng cũng có chút lược lược đau lòng. Theo hắn biết, Lôi Thiết Nhĩ thậm chí còn nhỏ tuổi hơn hắn, nếu là trước kia, độ tuổi này bất quá vẫn còn đang học đại học. Nhưng mà y lại nắm giữ thành bại hưng suy của cả một bộ lạc, trọng trách này đặt ở trên người bất luận kẻ nào đều có vẻ trầm trọng. Bạch Hạo đột nhiên cảm thấy, may mắn mình đến đây, có thể giúp y chia sẻ một ít, nếu không, đại nam nhân này thế nào cũng phải đem bản thân mệt đến hỏng rồi không chừng……
Ngày lại ngày trôi qua, mầm cây trong vườn rau đều phát triển thập phần tươi tốt, bụi trúc nhỏ từng cây cao ngất xanh biếc; Cây ăn quả trong bộ lạc cũng bắt đầu ra hoa kết trái, từng chùm nho nhỏ, nhìn qua vô cùng mê người.
Đàn gà đàn vịt lần đầu tiên đẻ trứng, tròn vo nóng hầm hập ở trong bụi cỏ, được tiểu hài tử coi như trân bảo mà đưa đến trước mặt người lớn; Trong chuồng lại có thêm dê con, nai con được sinh ra, sữa dê mới mẻ trở thành thực phẩm bổ dưỡng cho nhóm tiểu bảo bảo.
Khắc Lợi Tư thuận lợi theo đuổi A Thụy Nhĩ, chính đại quang minh mời A Thụy Nhĩ tiến vào ở trong nhà mình. Tuy rằng A Tư Lan đối với tiểu giống đực nhỏ hơn chính mình này rất không hài lòng, bất quá xem xét y đối với ca ca của mình rất tốt, cũng chỉ có thể đem không hài lòng nhét vào trong bụng.
Khải Nhĩ cố gắng theo đuổi A Phù, nhưng mỗi lần A Phù nhớ tới Lợi Nặc, đều thực thương tâm. Vì thế quá trình Khải Nhĩ truy thê quả thực dài lâu thống khổ, bất quá chính y nguyện ý, người khác cũng không có biện pháp.
Trên phần đất trống trong bộ lạc lại nổi lên vài toà nhà, lưu lại cho tiểu thú nhân bắt đầu ra ngoài du lãm, hy vọng thời điểm bọn họ trở về có thể mang theo bạn lữ của mình.
Hết thảy bình thản mà hạnh phúc, làm cho Bạch Hạo phát hiện cho dù bản thân không vào rừng săn thú, mỗi ngày cũng có thể trải qua thập phần phong phú, hơn nữa người trong bộ lạc đều đối hắn vô cùng tôn kính. Cho dù không có địa vị thủ lĩnh của Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo cũng sẽ được tôn kính nhờ vào trí tuệ của bản thân mà trải qua rất thoải mái.
Hôm nay, một ngày bận rộn, các thú nhân tẩy đi một thân móng bức, cùng bạn lữ nhà mình nằm trên giường nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được một chút thanh âm ồn ào rất kỳ quái. Bọn họ đứng lên ra bên ngoài xem, phát hiện thiên không nguyên bản hắc ám lại nổi lên sắc cam không bình thường!
Cháy ! !
Cháy rừng !
Rừng rậm phát sinh hoả hoạn không phải một lần hai lần, nhưng mà mỗi lần cháy rừng liền có vô số tử vong, khả năng còn có thể có thay đổi.
Bạch Hạo đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cháy rừng, người nơi này có ý thức phòng cháy còn cao hơn so với ở thế giới cũ, cho nên lần này cháy là không phải do con người, phỏng chừng là thiên hỏa. Vốn vào ngày hè, sương mù cùng khí mê tan trong rừng rậm liền nồng đậm, tùy tiện một chút ma sát nho nhỏ đều có thể sảy ra hoả hoạn. Nhìn thiên không nhuốm đỏ cùng khói đặc cuồn cuộn, còn có tiếng rên rỉ như có như không truyền đến, làm cho Bạch Hạo trong lòng căng thẳng.
“Chúng ta đi chữa cháy!” Bạch Hạo bắt lấy Lôi Thiết Nhĩ cánh tay: “Bên trong lửa hình như còn có thú nhân, chúng ta phải đi!”
Lôi Thiết Nhĩ dừng một chút, lập tức gật gật đầu.
Năm ngoái, bọn họ chỉ ngóng trông có thể có một trận mưa, kiêu diệt đại hỏa, nhưng là hiện tại……
“Ngươi có biện pháp dập tắt lửa sao?” Lôi Thiết Nhĩ chờ đợi nhìn Bạch Hạo.
Bạch Hạo cắn cắn môi:“Không có, nhưng ta có biện pháp có thể làm cho hỏa thế không lan rộng!”
“Vậy đi!” Lôi Thiết Nhĩ vọt tới bên ngoài, đem sở tất cả thú nhân tập hợp cùng một chỗ: “Bạch Hạo có biện pháp có thể khiến cho hoả thế không lan rộng, ai nguyện ý đi theo ta?” Đây là đánh giá sinh tử, rất có khả năng không cẩn thận sẽ bị ngọn lửa nuốt lấy sinh mệnh.
Chính là trầm mặc một khắc, tất cả thú nhân đều phát ra tiếng hô đồng ý.
Lần này cháy rừng nếu không dập tắt, rất có khả năng sẽ lan đến bên cạnh bộ lạc, tuy rằng nhìn qua khoảng cách rất xa, hướng gió cũng không thổi qua bên này, nhưng ai biết khi nào thì hướng gió sẽ đột nhiên thay đổi đâu?
Lôi Thiết Nhĩ để lại một bộ phận thú nhân đóng ở bộ lạc, lần tấn công của liệt xỉ bạo long đó đã giáo huấn cho bọn họ biết không quản bất kỳ tình huống, cũng không để giống cái ở một mình trong bộ lạc.
Mọi người đều tập hợp hoàn hảo, Bạch Hạo đem phương pháp của mình nói cho bọn họ, sau đó tất cả thú nhân rống to một hồi quyết thắng, Lôi Thiết Nhĩ triển khai hai cánh, dẫn đầu hướng nơi xảy ra hoả hoạn bay đi.
****
Tiểu kịch trường
Tây Lợi Á: Ta biết bơi ếch. ‘Cởi hết nhảy vào trong nước bắt đầu lượn lờ’.
Bạch Hạo: Ta biết bơi ngửa. ‘mặc tiểu khố hàm súc nằm ở trên mặt nước.’
Ngốc tú tài: Ta biết bơi cẩu! ! ‘lột sạch quần áo liền nhảy vào trong nước’…..
Kết quả rầm một tiếng, trầm trầm xuống dưới đáy.
Ngốc tú tài được vớt lên nội ngưu đầy mặt: Ta thật sự biết bơi, rõ ràng ta ở trên giường luyện tập vô cùng thuần thục, vì cái gì a! !
Chương bốn mươi sáu : Cháy rừng [ nhị ]
Hỏa thật sự rất lớn, nhiệt khí bốc lên làm cho người ta không thể tới gần, thậm chí sức nóng sẽ làm cánh của có cánh tộc nháy mắt cháy sém.
Tất cả thú nhân nhanh chóng hạ xuống, Lôi Thiết Nhĩ đem Bạch Hạo đặt ở địa phương an toàn, sau đó hướng về phía trời cao rống to. Theo tiếng hô của y, các thú nhân cũng bắt đầu rống to, dần dần, địa phương khác cũng truyền đến tiếng hô đáp lại của thú nhân.
“Để ta nói biện pháp cho các thú nhân đang cứu hoả trong rừng rậm, để cho bọn họ tập hợp lại cùng nhau làm.” Ánh mắt Lôi Thiết Nhĩ phản chiếu ánh lửa toả ra hồng quang: “Ngươi ở trong này, bất cứ việc gì cũng không chuẩn đi.”
Bạch Hạo biết loại thời điểm này không phải là lúc mình thể hiện, vì thế nghe lời gật gật đầu, thân thủ ở trên lỗ tai mao nhung của Lôi Thiết Nhĩ xoa nhẹ hai cái: “Cẩn thận một chút.”
Đầu lưỡi Lôi Thiết Nhĩ liếm liếm bàn tay Bạch Hạo, quay đầu liền chạy vọt tới nơi cách đại hoả gần nhất.
Từng gốc cây đổ xuống, rõ ràng trơ lên phần rễ, một đường cách ly nhanh chóng được hình thành.
Các thú nhân lẫn nhau dùng tiếng hô trao đổi, thanh âm cùng phát ra lan truyền đi rất xa rất xa.
Phía sau, đột nhiên từ trong đám cháy thoát ra một thú nhân, trong tay ôm chặt lấy một giống cái, y lo lắng gào thét lớn: “Ai có thể cứu cứu hắn, van cầu các ngươi, ai có thể cứu lấy hắn ! !”
Thú nhân này bị khói lửa hun đến nhìn không ra nguyên bản bộ mặt, nhưng mà giống cái trong lòng y lại được bảo hộ rất tốt, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đen tuyền, cau mày, đã hôn mê.
Lôi Thiết Nhĩ vội vàng đem thú nhân này đến bên cạnh Bạch Hạo, Bạch Hạo xuất ra túi nước tùy thân mang theo cho giống cái kia uống một chút, lại để hắn rửa mặt sạch sẽ. Khi tro tàn trên mặt được rửa sạch, Bạch Hạo giật mình a một tiếng.
Này cư nhiên là Lợi Nặc đã bị cướp đi hơn hai tháng trước!
Thú nhân kia…… Bạch Hạo nhìn thú nhân trước mắt trên đỉnh đầu một đám tóc bị cháy đen quăn tít, chật vật không chịu nổi, không thể đem y cùng thú nhân màu trắng vô cùng lợi hại mà A Phù nói liên hệ cùng một chỗ.
“Hắn thế nào?” Thú nhân không để ý ánh mắt Bạch Hạo nhìn mình có bao nhiêu quái dị, chính là lo lắng ôm bạn lữ của mình: “Hắn đến tột cùng làm sao vậy?”
Bạch Hạo thở dài, quả nhiên là ba ba A Phù nhìn xa, xem ra tiểu Lợi Nặc hẳn là trải qua không tồi, dù sao thú nhân này cũng lo lắng cho hắn như thế: “Không có việc gì, chính là bị sặc khói hôn mê mà thôi, lập tức tỉnh lại.”
Thú nhân nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó thân thể lảo đảo một chút, ngã ngồi ở bên cạnh Bạch Hạo: “Không có việc gì? Vậy là tốt rồi…… Vậy là tốt rồi……” Nói xong, liền quang minh chính đại mê man. Đường cách ly hoả hoạn được đào rất dài rất dài, Bạch Hạo cơ hồ đều nhìn không tới động tác của các thú nhânc. Chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng hô của thú nhân truyền tới, còn có âm thanh đại thụ bị đốn ngã.
Bạch Hạo nhìn đại hoả đã muốn khống chế không sai biệt lắm, thần kinh buộc chặt cũng có chút lơi lỏng. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn thú nhân như đang ngủ lại vẫn ôm bạn lữ không buông tay, có chút xuất thần.
Hắn biết, thế giới này, giống đực đều là phi thường sủng nịch giống cái, sau khi kết làm bạn lữ, kia là ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong tay sợ vỡ nát. Cái loại tâm tính hận không thể đem đến đồ tốt nhất đều phải cấp cho bạn lữ của mình, là hắn ở thời gian trước kia căn bản không thấy được.
Nếu chính mình bị thương, Lôi có thể hay không cũng sốt ruột như vậy? Bạch Hạo đột nhiên tò mò nghĩ, hắn nhớ lại chuyện bản thân lỗ mãng chạy vào rừng rậm bắt cứ xỉ long, khi đó quan hệ của mình cùng Lôi còn chưa thân mật như bây giờ, thậm chí đúng vào thời điểm hắn thập phần phản cảm tác phong chuyên chế của thú nhân. Nhưng mà vừa nghĩ đến bộ dáng Lôi vì không cho bản thân một mình xông vào nguy hiểm mà ở trước mặt mọi người biến thành đại miêu làm nũng, lại cảm thấy thập phần buồn cười.
Bầu trời không vì hừng đông mà sáng tỏ, hơi nước trong không khí càng ngày càng nặng.
Bạch Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen đã muốn tích tụ một tầng thật dày.
Mùa hè, thiên can vật táo (Ý là trời nắng nên mọi vật kho han , nhiều bụi), nhưng mà mưa cũng đặc biệt nhiều. Liền một hồi công phu, từng giọt mưa lớn như hạt đậu rầm rầm rơi xuống.
Thú nhân vẫn trong mê man bị mưa làm bừng tỉnh, y vội vàng đem Lợi Nặc ôm trong lòng mình, cuộn lại thân thể, không cho mưa hắt tới trên người bạn lữ.
“Đừng tránh ở dưới tàng cây, chúng ta tận lực tìm nơi trú mưa, bọn họ cũng nên trở lại. Lát nữa ngươi theo chúng ta trở về bộ lạc, hảo hảo chữa trị cho các ngươi một chút.” Bạch Hạo lấy tay che ở trước trán, hạt mưa lớn đập lên da thịt đau nhức.
Thú nhân có chút do dự, xem ra y cũng không có thói quen đến bộ lạc đông người.
“Cho dù không suy nghĩ cho chính mình, cũng phải suy nghĩ cho bạn lữ ngươi chút, hắn cũng không cường hãn như ngươi.” Bạch Hạo hừ lạnh một tiếng:“Núi hoang dã lâm cũng không thích hợp để giống cái sống, cho dù ngươi có thể đem thứ tốt nhất của ngươi cho hắn, kia cũng không phải là hắn muốn.” Hắn biết Lợi Nặc là tiểu hài tử cái thẹn thùng ngại ngùng, tuy rằng lớn lên cũng cao đến trên dưới mét tám đi, đáng tiếc vẫn là tính nết hài tử, thích nhất là xem náo nhiệt. Ngày bọn họ tổ chức lễ mừng năm mới, Lợi Nặc cả người đều rất hưng phấn. Hiện tại bị thú nhân này phong toả ở trong rừng rậm, cũng không biết có đồng bạn cùng hắn hay không, có thể thấy tiểu gia hoả này có bao nhiêu buồn bực.
Thú nhân không cam lòng gật gật đầu, nắm thật chặt tay lại: “Bạn lữ của ngươi, khi nào thì bọn họ trở về?”
“Nhanh đi?” Bạch Hạo hướng về phía Lôi Thiết Nhĩ biến mất nhìn nhìn, hắn vốn tưởng rằng nếu trời mưa, như vậy mấy người kia hẳn là đã trở lại a, nhưng mà vì cái gì vẫn không có động tĩnh?
Ba người lại đợi trong chốc lát, mới có thú nhân lục tục chạy về, thậm chí ở trên lưng còn cõng một gã bị thương.
“Đây là có chuyện gì?” Đợi Lôi Thiết Nhĩ chạy về đến, Bạch Hạo chỉ vào mấy người bị thương được mang về hỏi:“Các ngươi cư nhiên bị thương?”
“Không phải chúng ta, bọn họ được phát hiện bên trong lửa.” Lôi Thiết Nhĩ quay đầu liếm liếm nơi hoả thế đốt chụi lông bị thương, lại nghiêm túc nói:“Đều trở về bộ lạc đi, đem theo cả những người bị thương, biết bay mang theo không biết bay, nhanh chóng trở về.”
Tuy rằng đại hỏa sẽ ở trong trận mưa này dần dần tắt, nhưng mà trong mưa rừng rậm sẽ xuất hiện rất nhiều côn trùng kỳ quái rất lớn, mấy thứ kia cho dù giết chết cũng không thể ăn, hơn nữa còn kéo đến một đám, rất là phiền toái.
Mặc dù bay ở trong mưa thực phiền toái, nhưng mà có cánh tộc vẫn triển khai hai cánh, đem đồng bạn của mình ở trên lưng, hướng bộ lạc bay đi.
Thú nhân Lợi Nặc có chút nhăn nhó, dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch Hạo bài trừ một câu:“Các ngươi đi trước dẫn đường, ta ôm hắn chạy vẫn có thể đuổi kịp.”
“Ngươi chẳng lẽ sẽ không biết bay?” Bạch Hạo khả nhớ rõ A Phù nói người kia biết bay.
Thú nhân không được tự nhiên nhăn mặt nhíu mày:“Ta chạy nhanh vẫn nhanh.”
Lôi Thiết Nhĩ không kiên nhẫn, y nhe răng hướng về phía thú nhân kia: “Cọ xát cái gì? Ta mang bọn ngươi trở về, nhanh lên. Ngươi không sợ nguy hiểm, bạn lữ của ngươi cũng không sợ sao?”
Thú nhân cắn cắn thần, rốt cục điểm đầu đồng ý. Y trèo lên lưng Lôi Thiết Nhĩ, như trước cuộn thân mình, vì Lợi Nặc chống đỡ mưa.
Đợi Bạch Hạo cũng yên vị, Lôi Thiết Nhĩ hét lớn một tiếng, sau lưng xoạt một tiếng cư nhiên toát ra hai đôi cánh, dùng sức vỗ hai cái, liền bay lên thiên không.
Bạch Hạo kinh ngạc không khép lại miệng, hắn nhớ rõ thời điểm bản thân vừa tới, Tuyết Lai mơ hồ nói qua Lôi Thiết Nhĩ không chỉ có một đôi cánh, nhưng hắn đến đây lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ triển khai hai đôi cánh!
Có chút rung động, nhưng càng là nhiều kiêu ngạo, là cái loại kiêu ngạo khi người nhà mình cường thế hơn người khác.
Trời mưa rất lớn, hắt vào khiến người ta cơ hồ không mở mắt ra được, Bạch Hạo lau nước mưa trên mặt, quay đầu nhìn lại phía sau.
Đại hoả trong rừng rậm đã được diệt không sai biệt lắm, một cỗ khói đặc màu đen nổi lên phía chân trời, nguyên bản rừng rậm xanh ngắt bị thiêu đốt trụi một khối lớn, biến thành đen tuyền khó coi.
Bất quá, không qua vài năm, nơi này sẽ lại được thảm thực vật mới bao trùm, hồi phục lại bộ dáng sinh cơ dạt dào như dĩ vãng. Tất cả động vật vẫn có thể ở trong này sinh sôi này nở, đời sau bọn chúng khả năng sẽ không nhớ tới nơi này từng bị một hồi đại hoả làm cho người ta hoảng sợ thiêu đốt qua.
Chỉ có con người, mới có thể vẫn nhớ rõ đau xót cùng bài học nhận được sau mỗi lần tai nạn, sau đó từ trong rút ra kinh nghiệm, phòng ngừa tai nạn tiếp theo tái diễn. Cho nên, trong các loài động vật cũng chỉ có con người mới nhanh chóng trở thành bá chủ.
Bạch Hạo nghĩ, có lẽ mấy trăm năm sau, thú nhân cũng sẽ phát triển đến có nhà lầu, có xe lửa, có máy bay, chính là không biết bọn họ khi đó, còn có nhớ đến khoái hoạt khi giang cánh bay lên bầu trời? Hoặc là vui sứng khi tự do chạy nhảy trong rừng rậm trên thảo nguyên?
Làm ngươi có được một ít, sẽ mất đi một ít, đây là vĩnh viễn không thể tránh được .
Bạch Hạo đột nhiên có chút thương cảm, hắn gắt gao nắm lấy phần lông trên cổ Lôi Thiết Nhĩ, ngón tay có chút phát run.
Lôi Thiết Nhĩ không biết bạn lữ mình nghĩ xa đến vậy, y chỉ là nhanh hơn tốc độ, bởi vì y cảm thấy Bạch Hạo nhất định cảm thấy rất lạnh, cho nên ngón tay run rẩy mới truyền lên người mình.
Các thú nhân về tới bộ lạc của mình, Tuyết Lai đã sớm tổ chức các giống cái chuẩn bị tốt thảo dược, hơn nữa đun rất nhiều nước ấm.
Người bị thương được tập trong trong nhà vài thú nhân độc thân, còn có rất nhiều thú nhân không biết ở các bộ lạc khác bộ lạc, cũng được an bài trong phòng ở ấm áp, tắm nước ấm khu hàn, còn có canh thịt nóng hổi mang đến trước mặt.
Bọn họ bị bộ lạc không được coi là lớn nhưng thực làm người ta rung động này mê hoặc, uống xong canh nóng liền ở trong căn phòng bọn họ chưa từng thấy qua đổi tới đổi lui, miệng không ngừng tán thưởng. Khi bọn hắn biết đây đều là “phát minh” của một giống cái, mấy cái miệng kia há ra quả thực có thể nhét vào được một cái bát tô.
Lôi Thiết Nhĩ đơn giản giới thiệu một chút bộ lạc cho bọn họ, liền vội vã trở lại nhà mình.
Khải Nhĩ ngay từ đầu do cách khá xa nên không phát hiện thú nhân đang ôm Lợi Nặc kia chính là kẻ đã đánh bại chính mình còn khiến cho bản thân mê man đã lâu, nay thấy y, cả người đều bắt đầu xao động đứng lên, nếu không phải xem xét dưới tình huống thú nhân kia vẫn ôm Lợi Nặc không buông tay, y cơ hồ sẽ lao lên rồi.
Thú nhân không có tâm tư để ý đến thủ hạ bại tướng kia, y thật cẩn thận đem Lợi Nặc đặt ở trên giường trong nhà Bạch Hạo, sau đó ôn nhu vén lên mái tóc rối của Lợi Nặc, ánh mắt không hề chớp nhìn bạn lữ của mình, tựa hồ hết thảy chung quanh đều không liên quan đến y.
Bạch Hạo đứng phía sau mới phát hiện, trên lưng thú nhân này, cơ hồ đều bị lửa đốt cháy, da thịt cháy xém bên ngoài, cùng máu tràn ra quyện thành một mảnh, nhìn qua vô cùng ghê người!
Chương bốn mươi bảy : không cần cùng giống cái phát giận
“Ta nghĩ, ngươi hẳn là nên đắp chút thuốc.” Bạch Hạo nhanh chóng nhắc nhở, diện tích bỏng lớn như vậy, thực dễ bị nhiễm trùng. Cho dù là thú nhân cường tráng, cũng không ngăn cản được vi khuẩn xâm nhập.
“Ta muốn chờ hắn tỉnh lại.” Thú nhân lắc đầu, tiếp tục nhìn Lợi Nặc đang hôn mê, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay Lợi Nặc, trong ánh mắt che kín tơ máu chứng minh y có bao nhiêu sốt ruột.
“Nếu hắn tỉnh lại, thấy ngươi vẫn còn một bị thân thương, sợ là sẽ càng thương tâm.” Bạch Hạo thuyết phục thú nhân một chút:“Hắn không có việc gì , ngươi cứ yên tâm đi đắp thuốc đi.”
Thú nhân lo lắng nửa ngày, mới nhíu mày đi theo phía sau Tuyết Lai đi thượng dược.
Chân trước y vừa bước đi, A Phù ở phía sau liền phác đi lên:“Chính là cái tên kia, y cướp đi Lợi Nặc. Trời ạ, Lợi Nặc đáng thương cư nhiên hôn mê, nhất định bị khổ rất nhiều.” Hắn quỳ gối bên giường, dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng lau mặt cho Lợi Nặc:“Hắn thật sự chỉ là ngất đi thôi? Sẽ không phải là bị cái tên thô bạo kia đánh đi?”
Bạch Hạo có chút dở khóc dở cười, hắn thân thủ cấp Lợi Nặc dịch dịch chăn:“Không có xấu như ngươi tưởng, tên kia vẫn đối với Lợi Nặc tốt lắm, thời điểm trở về còn dùng thân thể của mình chắn gió chắn mưa cho Lợi Nặc đâu.”
“Nhưng y đả thương Khải Nhĩ!” A Phù chỉ trích. Tiểu gia hỏa này rõ ràng đã sớm thích tiểu tử Khải Nhĩ kia, trong lúc Khải Nhĩ hôn mê vẫn cực nhọc hầu hạ cả ngày lẫn đêm. Nhưng mà đợi đến lúc Khải Nhĩ thanh tỉnh liền đối với người ta hờ hững, cũng không biết trong lòng đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
“Khải Nhĩ cũng không phải bạn lữ của ngươi, mà thú nhân trong lúc tranh đấu chuyện bị thương cũng không phải một lần hai lần.” Bạch Hạo buồn cười nhìn A Phù bạnh quai hàm:“Tốt lắm, ngươi ở đây nhìn hắn, ta đến chỗ Tuyết Lai xem có cái gì cần phải giúp không.”
Khải Nhĩ giống như môn thần đứng ngoài cửa, thấy Bạch Hạo đi ra liền đứng thẳng lưng.
“Đừng đánh nhau!” Bạch Hạo dặn dò, đi được hai bước lại cảm thấy lo lắng, quay đầu nhìn Khải Nhĩ: “Y đã bị thương, ngươi có thắng cũng không vinh quang.”
Khải Nhĩ không cam lòng hừ một tiếng, vẫn là gật gật đầu.
Thật sự là tiểu hài tử. Bạch Hạo buồn cười hướng nhà Tuyết Lai bên kia đi đến, trên cơ bản tất cả những người bị thương đều được tập trung một chỗ, thuận tiện cho nhóm dược sư trị liệu.
Mưa to hai ngày hai đêm, cháy rừng rốt cục bị tiêu diệt.
Sau trận mưa là một ngày nắng, Lôi Thiết Nhĩ mang theo các thú nhân có thể hoạt động được, bắt đầu thăm dò vào đống tro tàn trong rừng rậm. Bởi vì lửa lớn sẽ đốt cháy rất nhiều thực vật cùng côn trùng có hại, cho nên khả năng nguy hiểm cũng ít đi. Các thú nhân chỉ cần đề cao cảnh giới, trên cơ bản sẽ không gặp được quá nhiều nguy hiểm.
Vốn Lôi Thiết Nhĩ thầm nghĩ chỉ ra ngoài săn bắn mà thôi, nhưng mà Bạch Hạo yêu cầu y vào trong rừng rậm nhìn xem, có lẽ sẽ gặp được thú nhân bị thương nhưng không ai cứu chữa.
Bạch Hạo nói rất đúng ! Lôi Thiết Nhĩ không hề một câu oán hận, trời sáng tỏ liền mang theo các đồng hành bay đi ra ngoài.
Thức ăn trong bộ lạc còn rất nhiều, cho nên dù ba năm ngày các thú nhân không đi săn bắn cũng không đến nỗi đói, Bạch Hạo thực yên tâm tuần tra một vòng quanh bộ lạc, sau đó bắt đầu chăm sóc khu đất trồng rau của hắn.
Thú nhân bị thương trên cơ bản vẫn có thể tự do hành động, năng lực khôi phục của các thú nhân giống đực vẫn là không thể khinh thường. Bọn họ được vài giống cái nhiệt tâm dẫn đi dạo xung quanh bộ lạc, đến chuồng nuôi động vật, chuồng nuôi hùng thỏ, còn có đất trồng rau ở bên ngoài tường thành, sau đó ngồi nghỉ ở lương đình ăn canh cá mỹ vị. Nếu không phải bọn họ có bộ lạc của chính mình, phỏng chừng cũng không muốn trở về.
Lợi Nặc đã sớm tỉnh lại, nhìn thú nhân phía sau lưng đắp kín thảo dược yên lặng rơi lệ.
Bạch Hạo trong lời kể lại đứt quãng của Lợi Nặc đã biết thú nhân này tên Kiều, bởi vì bản thân không giống người bình thường, cho nên không quá hợp quần, liền vẫn sinh hoạt trong rừng rậm. Hơn nữa cha mẹ Kiều cũng là sinh hoạt đơn lẻ như vậy. Sở dĩ y đi ra bắt cóc giống cái, là vì y đã lớn, có dấu hiệu phát tình. Dưỡng dục hậu đại là trách nhiệm bản năng của mỗi một thú nhâm, cũng vì rất muốn có một giống cái có thể làm bạn với mình, muốn có một bảo bảo giống mình.
Bởi vì sống trong rừng rậm quá lâu, Kiều nói chuyện không thông thuận, thậm chí ngay cả thói quen sống cũng đều không giống như những thú nhân quần cư. Y coi trọng gì đó, có thói quen chiếm đoạt lấy, thức ăn chỉ cần ăn được là tốt rồi, không cần biết tư vị như thế nào. Y không biết làm thế nào biểu đạt tình cảm của bản thân, khi giáp mặt với Lợi Nặc bị bắt đến, y cũng là cường ngạnh chiếm lấy, thậm chí nhốt hắn trong sơn động, sợ hắn chạy trốn.
Lợi Nặc là giống cái tâm tư đơn thuần, hơn nữa giống cái sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại với giống đực cần chính bản thân mình, vì thế hắn cố gắng cải thiện thói quen cuộc sống của Kiều, tỷ như ăn thức ăn chín, tỷ như tắm rửa, tỷ như … trước khi ngủ phải hôn mình một cái……
Hai tháng ngắn ngủi, Kiều liền hòa tan trong tấn công ôn nhu của Lợi Nặc, hận không thể mỗi ngày đem hắn phủng trong lòng bàn tay, bộ dáng bảo bối kia mặc cho ai nhìn đều đã đỏ mắt.
Nhưng mà Lợi Nặc dù sao vẫn quen cuộc sống quần cư, thời điểm hắn lại một lần nữa đưa ra ý định muốn trở về bộ lạc, Kiều giận dữ. Bởi vì y vẫn cảm thấy, chỉ cần Lợi Nặc trở về bộ lạc, sẽ không quay lại, y không muốn Lợi Nặc đi, y muốn giống cái này vĩnh viễn ở bên cạnh mình! !
Khi y phẫn nộ ném Lợi Nặc lên trên giường trải đầy da thú, không để ý đến cầu xin của hắn, đem một tảng đá lớn lấp kín cửa động, còn bản thân chạy ra ngoài phát tiết phẫn nộ trong lòng!
Y tuyệt đối không thể rời khỏi Lợi Nặc! Cũng không thể làm cho Lợi Nặc rời đi! Đây là giống cái của y, cho dù là bắt đến, cũng là của y!
Rốt cục, khi y dùng một thân vết thương đổi lấy lửa giận bình ổn, lại hoảng sợ phát hiện! Rừng rậm cháy !
Nơi bị cháy ngay tại phụ cận sơn động! Lợi Nặc vẫn còn ở bên trong !
Kiều không để ý đại hỏa sẽ thiêu đốt đôi cánh của mình, cũng không quản lửa cháy trên mặt đất sẽ làm bị thương đôi chân, lại càng không để ý đến khối cự thạch bị hoả thiêu đốt sẽ làm bỏng bàn tay mình. Khi y đẩy ra cự thạch phát hiện Lợi Nặc hôn mê bất tỉnh, cả người đều nhanh hỏng mất!
Y bắt đầu hối hận, hối hận chính mình không nên rời khỏi nơi này, y thậm chí hối hận vì sao bản thân không sống ở trong bộ lạc! Nếu đây là ở trong bộ lạc, như vậy sẽ không gặp đến nguy hiểm khó đoán trước, hơn nữa sẽ có rất nhiều thảo dược trị thương! !
Trong lúc Kiều tuyệt vọng, y nghe được tiếng hô của các thú nhân, y biết, đó là thanh âm dùng đề liên lạc, tuy rằng không hiểu đến tột cùng là mang ý tứ gì, nhưng y biết, rất nhiều thú nhân đến nơi này, bọn họ tới cứu phát hỏa!
Ôm lấy Lợi Nặc hấp hối, Kiều triển khai hai cánh liền bay hướng địa phương thú nhân phát ra tiếng. Lửa quá lớn, cánh rất nhanh đã bị cháy. Kiều từ không trung ngã xuống xuống đất, vẫn không dừng lại chút nào tiếp tục chạy về phía trước.
Cây cối bị thiêu đốt không ngừng rơi xuống cành cây bị đứt gãy, nhánh cây đỏ bừng rơi trúng đầu, trên lưng y, đốt cháy một mảng sủi bóng nước, đốt đến da thịt săn lại.
Rốt cục, y chạy tới bên cạnh đám cháy, gặp Lôi Thiết Nhĩ cùng Bạch Hạo……
Thời điểm giống cái kia nói với y Lợi Nặc không có việc gì, Kiều cảm thấy tất cả thống khổ đều đã cách xa y…..
Vết thương của Kiều thập phần nghiêm trọng, lông vũ trên cánh chim cơ hồ đều bị đốt trọi, còn có phía dưới cánh chim, cũng bị thiêu đốt rối tinh rối mù, da đã bị cháy đến không còn, xương cốt đều cuộn lại. Dưới sự phụ trợ của cánh chim, vết thương trên lưng Kiều ngược lại không tính quá lợi hại.
“Trong khoảng thời gian ngắn cơ bản không có khả năng tiếp tục phi hành.” Tu Đạt run run tự tay bôi thuốc cao tốt nhất cho Kiều: “Ta nói trong thời gian ngắn, ít nhất cũng phải một năm. Tiểu tử, không bằng một năm này ngươi nghỉ ngơi ngay tại đây đi.”
Kiều không nói gì. Y vừa mới tiến vào bộ lạc liền phát hiện Khải Nhĩ, sau đó đoán rằng đây là bộ lạc của Lợi Nặc. Hiện tại bản thân bị trọng thương, căn bản không thể mang Lợi Nặc rời đi, hơn nữa sơn động y vẫn ở đã bị thiêu hủy, đã thấy việc tuỳ tiện mang theo một giống cái tiến vào rừng rậm, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà đã tập quán sống một mình, Kiều ở trong bộ lạc ngốc qua ngày có điểm câu nệ, nơi này có nhiều người, khiến y thập phần không quen, nhưng mà lại không thể không xác định, đây tuyệt đối là bộ lạc tốt nhất mà y từng gặp qua.
Nguyên lai Lợi Nặc từ nhỏ đã sinh hoạt tại nơi này a, trách không được tốt như vậy……[khi Kiều tiến vào thứ đầu tiên y ý thức được là bộ lạc thực sự quá cường đại ]. Khi Kiều nhìn đến Lợi Nặc thanh tỉnh cùng một giống cái ôm nhau khóc rống, trong lòng còn có chút rối loạn. Y chưa từng gặp qua Lợi Nặc khóc, chẳng sợ lúc trước y đối với hắn như vậy, hắn đều không có khóc. Nhưng là hiện tại, lại khóc đến thương tâm. Hắn quả nhiên không thể rời khỏi thân nhân của mình ……
Kiều yên lặng tìm được Bạch Hạo, y trực giác lời nói của giống cái này trong bộ lạc có nhất định phân lượng. Y nói cho Bạch Hạo biết bản thân sẽ ở trong này một thời gian, khả năng là một năm, bất quá y không có thói quen ở nơi nhiều người, cho nên muốn hỏi một chút nơi nào trong bộ lạc có vẻ yên lặng, y muốn làm nhà ở chỗ đó.
Phòng ở trong bộ lạc đều tập trung, Bạch Hạo suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nhớ tới đến chân núi phía sau bộ lạc có một sơn động. Phía trước không có nhà ở, trước cũng từng có thú nhân ở đó. Hiện tại sơn động này vừa lúc có thể cho Kiều mượn cùng Lợi Nặc ở lại, đợi sau khi Kiều quen với cuộc sống trong bộ lạc, tái dựng một căn nhà cũng không muộn.
Sau khi nói ra ý nghĩ của mình, Kiều lúc này gật đầu đáp ứng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian